Dọc đường đi thấy nhiều rì- sọt. Đầu tiên là Bãi Lữ, sau nữa thì vô thiên lủng suốt dọc miền trung, biết bao nhiêu là rì- sọt khác.
Có chỗ cha con tôi vô tới cổng, ngồi buôn dưa lê với mấy ông bảo vệ. Có chỗ quá ư kín cổng cao tường thì không cho vô, chỉ biết đứng ngoài nhìn cái bảng hiệu rồi lui.
Rì- sọt không phải là thứ dành cho mình, cho lớp người bình dân như mình. Không được vào đã đành, cũng chẳng được hưởng chút hơi hướng từ xa gì của nó. Có vẻ như cái gì ở đó cũng khép kín, kể cả ngoài bờ biển, cho ra mãi ngoài xa nữa, cũng đừng có mơ mà lảng vảng đến gần. Đành thôi, thì lui.
Đã có chụp mấy tấm hình, nhưng rồi thôi không chụp thêm nữa. Chỉ tiếc cho không gian đất trời ở nơi mà mấy cái đó đang ngự trị một cách biệt lập cô quạnh và có vẻ gì thâm u bí ẩn bên trong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét