Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Trở lại Nha trang- cuối tháng 4-2011


Trở lại Nha trang

         Ngày đó vào nam, thấy Nha trang như một cái túi, vào đường ấy mà ra cũng đường ấy. Thầm nghĩ trong lòng: nơi đây chỉ dành cho người ẩn dật. Mình không ẩn dật được vì mình còn phải kiếm sống, phải lăn vào giữa bụi bặm cuộc đời mà kiếm miếng ăn hàng ngày, mà cùng sống với mẹ, với vợ, với con.
         Cũng hay, nhờ thế mà được trải nghiệm nhiều điều. Bây giờ tất cả trở thành kỷ niệm, rất nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm đó biến một Nha trang xa lạ thành ra gần gũi thân thương, đến độ chỉ mong có dịp lại về.
        Ngày ấy Nha trang nhỏ bé hiền hòa, dồi dào sản vật, rừng còn nguyên sinh, biển còn nguyên sơ. Trên rừng, cách mấy bước chân, là bịt bùng cây, chen nhau tầng tầng lớp lớp. Những gõ, trắc, mít nài, dầu, ké… vô biên, có cây đường kính lên cả thước. Đi tới đâu cũng gặp dấu chân của lợn rừng, của sơn dương và nhiều loài thú khác. Còn trên cành thì vô vàn chim, đủ loại. Nhiều nhất là chào mào, chúc quạch, là vẹt, và cả cu xanh nữa. Đặc biệt nhất là khỉ, rất nhiều khỉ, thành từng đàn, đuổi nhau, chí chóe trên tán những cây đa chín quả tỏa khắp cả khu rừng.
      Tôi hứng thú nhất là đi nhặt ốc mặt trăng dưới những hốc san hô trên bãi sông Lô vào buổi chiều nước rút. Cũng thích được như mấy người lặng lẽ ngồi câu bên ghềnh. Cũng thích đeo kính lặn mà nằm úp mặt nổi lững lờ mặt nước để đợi bắt cua bắt sò. Một hôm gặp cặp vợ chồng trẻ che mấy lá dừa thổi than rèn đục để chẻ đá ngay bên bờ bể mà thấy cuộc sống sao thảnh thơi an lành làm vậy.
      Đã đành ngày ấy mình cơ cực lắm, nhưng cái nhớ nhất lại là sự hiền hòa dịu êm của trời của rừng của biển và cả của tấm lòng những người dân Nha trang nữa. Ấn tượng nhớ mãi là các cháu rất ngoan, chào thưa lễ phép, còn người lớn thì chân thành và thật thà quá đỗi.
       Hai mươi năm rời xa Nha trang mang theo những kỷ niệm này, để mong một ngày về lại.

    Lần này tôi đã về được, đã thỏa ước mong. Người xưa, kẻ còn người mất. Người còn, tấm lòng vẫn vậy, chan hòa đằm thắm. Người mất, gợi nỗi xót xa, sống qua năm tháng trên đời không dễ. Các cháu nhỏ bây giờ không quen chào như các cháu xưa, âu là một lẽ tất nhiên với sự giao thoa văn hóa hai miền.
     Nha trang giờ liên thông, đại lộ Nguyễn Tất Thành nối Lê Hồng Phong, Trần Phú, Phạm Văn Đồng mở tuyến xuyên tâm, thành phố trở nên năng động. Nhiều khu công nghiệp, nhiều khu đô thị mọc lên. Người tứ xứ hút về. Du khách cũng tăng theo.
      Đời sống của bà con khấm khá lên nhiều, nhà nào cũng khang trang, đầy đủ tiện nghi sinh hoạt. Bên ngoài phố xá đông vui, tàu xe tấp nập. Bưng bát cơm đầy chạnh nhớ ngày xưa, khúc mừng khúc tủi.
      Nhìn lên dãy núi bên nhà trống trơ đá gan gà, không còn cây cao bóng cả, không còn rừng nguyên sinh, không còn chim thú gì hết, lòng lại thấy buồn. Xuống cửa biển sông Lô, người ta đã bao rào bịt lối hết rồi, không nhìn thấy sóng, không còn ngọn gió, đứng bên bờ rào bất lực, lại càng thấy buồn hơn.
     Với bấy nhiêu cảm xúc, tôi cùng vợ con, bịn rịn chia tay mọi người, nghèn nghẹn quay về.
                                                                      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét