Cảm nhận đầu tiên là một màu xanh từ bắc tới nam. Ở đâu cây cối cũng xanh tươi,
kể cả vùng gió Lào cát trắng trung trung bộ hay vùng nắng hạn miền nam trung bộ. Ở đâu cũng có sự sống, ở đâu cũng có những con người cần cù lao động, và chỉ cần thế thôi là có thể tồn tại, có thể vươn lên, có thể khẳng định mình, hơn thế- có thể sống đàng hoàng, thậm chí có thể làm giàu. Những nơi trước đây chỉ có hố bom, rào dây thép gai như Quảng trị, Cồn tiên, dốc Miếu giờ cũng xanh ngút ngàn cao su, cà phê và bao nhiêu cây trái khác.
Một màu xanh bao la nữa là biển cả. Chúng tôi đã đi qua 2000 km bờ biển trong xanh hiền hòa cùng biết bao bãi cát vàng và rừng phi lao rừng dừa rì rào gió thổi.
Biết bao vụng vịnh đẹp và những hải cảng tấp nập tàu ghe. Biết bao cá tôm, cua ghẹ, mực hàu...
Ngước lên Trường sơn cũng một màu xanh trùng điệp. Dẫu biết rừng nguyên sinh không còn nhưng sự sống vẫn tươi xanh. Rồi thì người ta đã và đang trồng lại rừng, cho bạch đàn, keo tai tượng, và cao su, cà phê cùng bao nhiêu loài cây khác phủ kín núi cao lũng thấp. Nhiều khoảng rừng đã khép tán, giữ nước và che chở cho đất đai ngày thêm màu mỡ, và cho những con sông vẫn dào dạt phù sa đưa nước về tưới mát mọi cánh đồng.