Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Đất nước mình tươi dẹp


  Cảm nhận đầu tiên là một màu xanh từ bắc tới nam. Ở đâu cây cối cũng xanh tươi,

 kể cả vùng gió Lào cát trắng trung trung bộ hay vùng nắng hạn miền nam trung bộ. Ở đâu cũng có sự sống, ở đâu cũng có những con người cần cù lao động, và chỉ cần thế thôi là có thể tồn tại, có thể vươn lên, có thể khẳng định mình, hơn thế- có thể sống đàng hoàng, thậm chí có thể làm giàu. Những nơi trước đây chỉ có hố bom, rào dây thép gai như Quảng trị,  Cồn tiên, dốc Miếu giờ cũng xanh ngút ngàn cao su, cà phê và bao nhiêu cây trái khác.


 Một màu xanh bao la nữa là biển cả. Chúng tôi đã đi qua 2000 km bờ biển trong xanh hiền hòa cùng biết bao bãi cát vàng và rừng phi lao rừng dừa rì rào gió thổi.



  Biết bao vụng vịnh đẹp và những hải cảng tấp nập tàu ghe. Biết bao cá tôm, cua ghẹ, mực hàu...
     Ngước lên Trường sơn cũng một màu xanh trùng điệp. Dẫu biết rừng nguyên sinh không còn nhưng sự sống vẫn tươi xanh. Rồi thì người ta đã và đang trồng lại rừng, cho bạch đàn, keo tai tượng, và cao su, cà phê cùng bao nhiêu loài cây khác phủ kín núi cao lũng thấp. Nhiều khoảng rừng đã khép tán, giữ nước và che chở cho đất đai ngày thêm màu mỡ, và cho những con sông vẫn dào dạt phù sa đưa nước về tưới mát mọi cánh đồng.

Một chuyến đi dài

Cha con tôi vừa thực hiện một chuyến đi dài từ Hà nội theo đường HCM vào Cẩm lương, thành nhà Hồ, rồi dọc theo bờ biển miền trung  
từ Thanh hóa cho tới  Mũi né- Phan thiết, vào Vũng tàu Bà rịa, rồi lên Biên hòa Đồng nai, lại xuôi Bến tre, Trà vinh, Sóc trăng, Bạc liêu, xuôi nữa là Cà mâu- Năm căn; lại ngược hướng bắc- tây bắc mà lên Rạch giá, Hà tiên rồi qua Phú quốc; trở về đồng bằng sông Cửu long qua Kiên giang, An giang, Cần thơ, qua Mỹ tho, Vĩnh long rồi về Sài gòn. Chuyến đi trọn một tháng. Có nhiều cảm nhận, có nhiều kỷ niệm, có cả những điều trăn trở. Tôi xin trở lại vào những trang sau

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Tìm cốt cách của cây trong lũa


Tìm cốt cách của cây trong lũa

Cây rừng nguyên sinh bị khai thác cạn kiệt.











Giờ này chỉ có thể tìm lại hồn vía cốt cách của cây trong lũa.

Lũa đẹp đã hiếm. 
Lũa có hồn càng hiếm hơn.












































Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Nhớ quê thì tôi lại về


Nhớ quê thì tôi lại về

nhớ quê mà răng không về
thì về nhưng ở nơi nao
vườn xưa vào tay người khác
nhà xưa tan nát còn đâu

nhớ quê mà răng chưa về
mà về biết sống với ai
bà con anh em đi hết
chăn bò bạn cũ phôi phai

nhớ quê rồi tôi lại về
về mà lòng buồn tái tê
dòng sông qua làng đã cạn
chiếc cò lả cánh bay đi

dù răng thì tui cụng về
về rồi lại phải ra đi
xót xa ngậm ngùi ngoái lại
rưng rưng lại muốn quay về.

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Ước mơ du lịch- du lịch ngày xưa


Ước mơ du lịch- du lịch ngày xưa

Hồi còn thanh niên, ở rừng, không nhìn thấy gì xa hơn dãy núi trước mặt, đọc sách rồi mơ ước, tôi nói với trò:

- Ước gì có cục vàng bằng ngần này, tôi giơ ngón tay út lên, thầy sẽ đi khắp cả nước; Có được cục vàng bằng này, tôi giơ nắm tay lên, thầy sẽ đi khắp thế giới.

Rồi tôi có con nhỏ, còn mẹ thì đã già và chỉ có hai bàn tay trắng. Đành gác ước mơ ấy lại. Đến khi nghỉ hưu, vẫn hai bàn tay trắng, mẹ càng già hơn, con chưa kịp lớn, không dám mơ du lịch, nhưng thỉnh thoảng vẫn ước có được một chuyến đi xuyên Việt bằng xe đạp. Vừa đi vừa kiếm sống, chẳng hạn vừa đi vừa rao: Ai mài dao kéo đơi.ơ.i…

Bây giờ, nghĩa là hai mươi năm sau nghỉ hưu, nhìn trên tivi thấy đại ngàn Trường sơn không còn nữa, Tây nguyên cũng chỉ có cà phê và cao su, Đà lạt rừng thông chỉ còn thưa thớt; Trông lên Tây bắc chỉ thấy toàn núi trọc và đá tai mèo và rẫy nương cằn cỗi…Không thấy rừng nhiệt đới nhiều tầng, không cánh chim, không mang kêu vượn hót, không thác chảy suối reo, thì tự nhiên thấy buồn. Tôi đã từng ở rừng, ở biển nhiều năm, thuở rừng còn nguyên sinh, biển còn nguyên sơ, nay thấy cảnh này đau lòng lắm. Nửa năm trước đi dọc bờ biển vào tới Nha trang, thấy bãi biển không còn hoang sơ như xưa, không còn của chung nữa mà người ta đã băm nhỏ ra, chia nhau cát cứ. Nhà cửa thì mọc lên di dít, và người, người đâu mà đông thế, và các món ăn ngào ngạt. Tiếc thay đấy lại không phải là hứng thú của mình. Thế là lại buồn thêm.

Cục vàng có to bằng nắm tay hay to hơn nữa, mà những điều tôi mong ước không còn thì giấc mơ ngày xưa cũng chỉ là giấc mơ thôi. Dẫu vậy, trong sâu thẳm khát khao, tôi vẫn mơ du lịch… Du lịch ngày xưa…

Tạm biệt mùa đông -tháng 1-2012


Tạm biệt mùa đông

 
                            

                                             Hàng bằng lăng đổi màu















                                               Gốc bàng trụi lá

















Cụ già gần tám mươi tuổi bán hạt hướng dương và lạc kẹ trên vỉa hè bên cung thiếu nhi HN

Người bán đào chiều 30 tết

Đêm 30 biết bao người còn vật lộn mưu sinh.










Chị bán mía đêm giao thừa

Nhóm lên ngọn lửa bên lan can cầu Đen - Hà đông chờ giao thừa để bán mía cho người đi xem bắn pháo hoa.

Năm hết tết đến rồi. Hy vọng một năm mới an lành mà mừng xuân sang...

Suối cá thần Cẩm thủy- Tháng 12-2011


Suối cá thần Cẩm thủy

Dãy núi có suối cá thần













Đền thờ bên bờ suối.


Cá hóa thần sống an lành làm vậy. Cảm ơn bà con Cẩm lương, Cẩm thủy. Cầu cho con người đối đãi với nhau như hươu nai trong rừng, như cá dưới khe, như chim trên trời, như ngày xưa một thuở xa rồi...

Nhà vườn An hiên-tháng 12-2011


Nhà vườn An hiên

Lần đầu vợ chồng tôi ghé thăm An hiên thì đã vào chạng vạng, nên chỉ dừng trước cổng mà không dám vào.


















Lần sau cha con tôi về thì được gặp chủ nhân của An hiên- không ngờ lại chính là dì Oanh. 
 

Dì là con dâu, và là người trở về trông coi di sản của gia đình ông bà Nguyễn Đình Chi.




Hàng mơ trước cổng là giống mai bắc, lấy từ chùa Hương.








Nhà rường đặc trưng kiến trúc Huế ,  bức bình phong và bể cạn.



Ban thờ được tái lập sau này.

Các bức đại tự còn giữ được.










Và vườn cây trái xum xuê. 


Cháu xin chào xa dì, Kính chúc dì luôn khỏe.

Về Huế mưa- tháng 12-2011


Về Huế mưa

Chúng tôi về ở lại Huế được ba ngày. Cả ba ngày đều mưa. Mưa dầm dề hết ngày qua đêm, hết đêm qua ngày.



Qua cầu Thương bạc (cầu mới)

                                                                         Về làng.












    Giữa mùa đông mà nước nổi trắng lăng. 


      Bạn chở chúng tôi về quê, rồi trở lên qua cổng Thượng tứ, ghé quán ăn bánh khoái cho thẩm Huế, ngồi nhìn Thương bạc mờ mưa. Đã chia tay, hồi sau bạn còn quay lại, lưu luyến tiễn nhau lần nữa. Xe chạy rồi, mà ngậm ngùi chi rứa, Huế ơi.

Một vài hình ảnh trở lại đường 48-p2


Một vài hình ảnh trở lại đường 48 (p2)


                         Căn nhà xưa.












Hai gốc mít bên bờ ao vẫn còn, các cây khác giờ đã mất.

                                 Cây đa nước mình trồng hồi 1983.

                      Cây đa lông mình trồng hồi 1986.


          Hai hàng cây rất đẹp trường mới trồng khi mình nghỉ hưu rồi.