Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

VỀ QUÊ NGOẠI

 Nguyệt bổng đây rồi. Làng xưa đã dời lên núi. Giờ là bãi ngô:

Và ngô nữa

  Qua sông giờ đã có cầu

 Xin tải lại ảnh từ F của Trần Quốc Dũng


Qua một cầu nữa là về làng mình

Bến đò này giờ không ai sang, cũng không ai ra sông gánh nước, cũng chẳng còn ai tắm khúc sông này:

Còn đây là nơi ghi nỗi đau của lòng tôi, của gia đình tôi:

Vườn xưa, nhà xưa không còn, chỉ còn nghĩa trang của dòng họ:

 trong đó có mộ em tôi:

Chỉ còn có thế 

Để về. 
Rồi ngậm ngùi ra đi...

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Về lại Quế phong

     Chưa về đến nơi đã thấy thèm vắt xôi có hấp thêm ít sắn đựng trong cái ép bằng giang, ăn với quả cọ chấm với chẽo môn. Nếu chẽo có thêm tí ruốc, một tí ớt, một tí dầu lai, một tí mạc khèn, lại thêm một tí cá nướng giòn vào nữa thì ngon biết bao.


Tôi thèm được nghe lại lời mời: ki lanh giám! và những câu chuyện vui quanh mâm cơm, nhắc lại cái thời: chia nhau ki mến tôm lền




Nhớ một thời Quế phong trên trời dưới sắn mà nay sắn lại không còn! May mà quả cọ vẫn còn, vẫn bùi và béo. Ngoài chợ cũng có cọ bán, có cả hoa chuối rừng, có cả một con dúi:



Ngoài kia cổng huyện căng cái cổng chào

Ngược lên, dừng chân trên cánh đồng giữa thung lũng lớn Kim sơn


 Xa xa là pu quai và pu kẹp

Chỉ thế thôi mà nơi này vẫn thường tái hiện trong những giấc mơ tôi.